Kết quả tìm kiếm cho "Thương lắm bãi bồi ơi..."
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 434
Khi văn hóa giao thông chưa trở thành một nội dung giáo dục nghiêm túc - được dạy từ gốc, từ nếp nghĩ và thói quen - thì kỹ năng lái xe dù tốt đến đâu cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài.
Cấp ủy, chính quyền và đoàn thể xã Tiên Hải (tỉnh An Giang) luôn quan tâm, chăm lo cho thế hệ trẻ, nhất là những thanh niên yếu thế có thêm động lực vươn lên.
Việc nêu gương của cán bộ, đảng viên là một trong những yếu tố then chốt nhằm củng cố niềm tin của Nhân dân vào Đảng, xây dựng tổ chức Đảng trong sạch, vững mạnh. Chủ tịch Hồ Chí Minh từng căn dặn: “Một tấm gương sống còn có giá trị hơn một trăm bài diễn văn tuyên truyền”.
Trẻ có thể hỏi máy tính, hỏi trí tuệ nhân tạo (AI) hàng chục, hàng trăm câu, và đáp lại luôn là những câu trả lời bài bản, có khi AI còn khen trẻ: 'Ôi, đây là một câu hỏi rất thú vị'. Còn người lớn chúng ta có khi nào từng đối diện câu hỏi của trẻ bằng sự thờ ơ, phán xét 'hỏi vớ vẩn' hay không?
Tình yêu nghề, yêu trẻ đã trở thành động lực mạnh mẽ, giúp các thầy cô giáo vùng cao kiên trì bám trụ, là những "ngọn hải đăng" mang ánh sáng tri thức đến bản làng xa xôi.
Tiếng đàn đá vang vọng khắp núi rừng, tấu lên những khúc nhạc nhiều cung bậc tâm tình của người Raglai. Nghe ra, có dào dạt mây bay, gió thổi; có nồng nàn nỗi nhớ, niềm thương. Muôn nẻo thanh âm chốn sơn khê hòa thành lời vọng tự muôn thuở xa xưa của non ngàn…
Hàn Mặc Tử là một trong những cây bút nổi bật của dòng thơ lãng mạn Việt Nam. Ông đã biến nỗi đau của đời mình thành khao khát được sống, được yêu, được sáng tạo đến vô cùng… Hàn Mặc Tử có diện mạo thơ vô cùng phong phú, sáng tạo và đầy bí ẩn.
Hằng năm, khi con nước từ thượng nguồn Mekong rút dần, lòng người An Giang lại rộn ràng theo nhịp điệu sông. Giữa sông Tiền, sông Hậu, từng đàn cá linh, cá rô, cá lóc… lách mình qua lau sậy, ngược dòng về Biển Hồ. Người miền Tây gọi đó là mùa cá ra sông, mùa no ấm, mùa ăn lộc trời.
Một ngày không mạng xã hội, không có tiếng “ting” quen thuộc, không còn những dòng tin cuốn đi cảm xúc, chỉ còn tôi với buổi sáng yên bình, tiếng sóng biển rì rào, nụ cười hiền của người xa lạ và hơi ấm dịu dàng của tình thân.
Từ đôi tay tảo tần của người phụ nữ bán bún riêu nuôi con vào đại học đến bản lĩnh kiên cường của nữ giám đốc hợp tác xã vận động nông dân sản xuất xanh, câu chuyện của những người phụ nữ xã An Biên (tỉnh An Giang) là minh chứng sống động cho tinh thần “phụ nữ giỏi việc nước, đảm việc nhà” giữa đời thường.
Mỗi mùa cau chín, khắp các vườn cau ở xã Bình An (tỉnh An Giang) lại rộn ràng tiếng gọi nhau í ới của những người “ăn cơm dưới đất, làm việc trên cao”. Họ là những người làm nghề hái cau thuê, công việc vất vả, nguy hiểm nhưng mang lại thu nhập bạc triệu mỗi ngày, và đằng sau đó là cả trách nhiệm, lương tâm và sự khéo léo của người gắn bó với nghề suốt mấy chục năm.
“Đời nào vui bằng đời thương hồ. Xuống biển lên nguồn, gạo chợ nước sông…”. Câu hát nghe chừng lãng mạn một thời của khách thương hồ, nhưng nay đượm buồn bởi những đổi thay của dâu bể cuộc đời…